Truyện ngắn Nguyễn Ý Thuần.
“Vậy là đủ, thôi tôi về.” Ông Trị ngồi yên nhìn người bạn cũ bước ra
cửa. Gió tháng ba với cơn mưa đột ngột của San Jose hắt hơi lạnh vào
nhà. Tất cả đều không như ông nghĩ khi bắt đầu nộp đơn xin xuất cảnh. Đó là lần thứ tư họ gặp nhau, sau hơn một năm ông Trị đến Mỹ.
Qua khe hở của tấm mành nhựa che cửa sổ, những ánh đèn đủ màu từ dãy
thương xá phía đối diện hắt vào nhấp nháy, rơi trên mặt thảm chuỗi hình
ảnh méo mó. Cảnh sang trọng của căn phòng vẫn xa lạ với ông. Hơn một năm
với các lần háo hức gặp người này, kẻ nọ cũng là hơn năm thất vọng. Bạn
bè, thân nhân, người cùng cảnh ngộ… tưởng như ai cũng khoác lên người
một lớp vỏ nào đó. Ngay cả những người gần gũi nhất.
Từ phía phòng ngủ có tiếng cửa mở. Ông Trị xoay lại, dõi theo ánh vàng
nhạt bám trên thảm đang tỏa lớn rồi ngước lên. Người đàn bà thật thân
quen và cũng thật xa lạ hiện trước mặt.
Bà Trị lặng lẽ nhìn chồng. Hai ánh mắt gặp nhau. Lạnh như đã lạnh.
Khoảng cách từ cánh cửa đến chiếc bàn xa hơn khoảng cách từ những trại
tù đến đây. Ông Trị nén tiếng thở dài, giọng nhỏ. “Chưa ngủ sao em?” Một
cái lắc đầu được làm trước câu hỏi. “Anh Tuấn đã về?” Một cái gật đầu
thay câu trả lời. Rồi cả hai lại im lặng khi ánh mắt vẫn không rời nhau.
Trong dáng ngồi thu mình, lọt thỏm trong lòng ghế, ông Trị trông ủ rũ,
tội nghiệp nhưng bà Trị chỉ thấy chán chường và khó chịu. Mười mấy năm
chờ đợi với những khát khao, réo mời, đã bao lần bà đã cố nén để chờ
ngày gặp lại. Nhưng chỉ gặp thất vọng.